Tâm Trạng Khi Điên
Nguyễn Nguyên Phước
Nguyễn Nguyên Phước
Ngày hôm qua, tôi vừa tròn hai mươi tám tuổi. Người ta đưa tin về một
quan chức ngành thể thao hiếp dâm một bé gái vị thành niên. Tôi nhìn
bức ảnh người đàn ông có mái tóc muối tiêu. Một khuôn mặt tẻ nhạt. Cuộc
đời ông ta chắc cũng tẻ nhạt như thế. Nhà ông ta ở gần khu nhà tôi. Một
căn nhà sang trọng, ông ta ngồi đó lơ đãng gắp thức ăn. Người ta tin
rằng ngủ với những cô gái đồng trinh sẽ đem lại may mắn. Ông ta đang
ngồi tù. Đứa em họ tôi cũng đang ngồi tù. Lúc tôi học năm thứ hai, thấy
đưa tin truy nã nó. Tôi cũng không chắc chắn mãi đến khi bố tôi đọc báo
và xác nhận. Đã lâu lắm rồi ông không đến nhà nó chơi. Nó lừa đảo ngân
hàng hơn một tỷ. Lúc đó nó hai mươi tuổi, bằng tuổi tôi. Lúc đó tôi
đang học năm thứ hai, tôi chưa bao giờ có đến một triệu.
Tôi cố gắng hình dung khuôn mặt đứa em tôi. Nó sống ở một nơi mà xung
quanh toàn bọn đầu trộm đuôi cướp. Mẹ tôi nói rằng, nó đã thành đàn bà
năm mười bốn tuổi. Tôi thì đến bây giờ vẫn chưa từng hôn một đứa con
gái nào cả. Tôi không thể tưởng tượng được khuôn mặt nó khi nó thành
đàn bà. Trong trí tưởng tượng của tôi, chỉ có hình ảnh một con bé thông
minh và lém lỉnh. Lúc đó, nó đang học lớp năm và học rất khá. Tôi vẫn
không thể nào quên đôi mắt to tròn ngạc nhiên đầy thích thú của nó khi
nó mút que kem. Chưa bao giờ tôi nhìn thấy một niềm vui nào lớn lao đến
thế. Giờ thì nó đang ngồi quanh bốn bức tường.
Tôi cũng đang ngồi quanh bốn bức tường. Ở một nơi xa lạ với một thứ
ngôn ngữ xa lạ. Nơi đây, tôi lần đầu tiên nhìn thấy những con quạ.
Trông chúng thật thảm thương, cứ như thể số phận của chúng là suốt đời
phải đậu trên đám dây điện chằng chịt kia vậy. Ở lab, chúng tôi nói
chuyện với nhau bằng tiếng Anh vì nó là foreign language to everyone và
đó là sự công bằng duy nhất mà sensei của tôi muốn thiết lập. Khi ông
nói thì tôi hiểu ông nói gì nhưng khi tôi nói thì rõ ràng là ông không
hiểu tôi nói gì nhưng ông vẫn khăng khăng rằng ông hiểu điều tôi muốn
nói, và rằng chỉ có tôi là không hiểu điều ông muốn nói với tôi. Cả hai
chúng tôi đều cô đơn trong cách diễn đạt của mình.
Buổi sáng đầu tiên, tôi thức dậy, mở cửa sổ, nhìn thấy tuyết trắng xóa,
lần đầu tiên trong đời tôi nhìn thấy tuyết. Nó giống hệt như giấc mơ
hồi tôi còn bé. Thức giấc nhìn ra cửa sổ và thấy tuyết rơi. Những bông
tuyết hờ hững rơi. Dường như chẳng có gì cả, ngoài một màu trắng. Hàng
cây màu trắng. Cột điện màu trắng. Tòa nhà màu trắng. Những con người
mặc đồ trắng. Tất cả đều hiện lên với vẻ bí hiểm và ma quái. Hệt như
một câu chuyện cổ tích, hay một đám tang.
Bữa trưa, sensei kể cho chúng tôi nghe về một em bé học sinh cắt cổ bạn
nó bằng một cái dao rọc giấy. Ông thản nhiên cầm cái thìa làm động tác
đưa ngang qua cổ. Đột nhiên, tôi thấy máu phọt ra ở cổ ông, những giọt
máu màu nâu đặc quánh như chè đậu đen mẹ tôi vẫn hay nấu vào mùa hè.
Món sashimi bỗng trở nên khó nuốt. Bữa ăn tối, ngày thứ bảy, tôi ngồi
cùng hai thằng bạn, một Ấn Độ, một Bangladesh. Món ăn chung duy nhất
của chúng tôi là thịt gà. Thằng Ấn Độ tin rằng những con bò là linh
thiêng còn thằng Bangladesh thì cho rằng những con lợn là bẩn thỉu. Tôi
thèm thịt chó. Chúng nó hỏi tôi có thể ăn được thịt gì. "Tất cả", tôi
đáp, "trừ thịt người".
Ngày hôm qua, tôi nhận được tin ông tôi mất. Ông và tôi cùng có chung
một niềm vui là nuôi gà chọi và giải toán đố. Ông bị một thứ bệnh mà y
học không có tên gọi, nên người ta đành xếp nó vào nhóm bệnh thần kinh.
Trong khoảng hai mươi năm, trí nhớ của ông bị gặm nhấm dần. Ban đầu,
khái niệm về thời gian bị thu hẹp lại. Cuối cùng, tất cả các sự kiện
trong quá khứ đều được chập lại vào một thời điểm mà ông gọi là "ngày
hôm qua", dù thực tế có thể nó diễn ra cách đây rất nhiều năm. Lần cuối
cùng tôi gặp ông, ông kể về một chuyến đi địa chất thời trai trẻ. Đoàn
có mười tám người, ông là trưởng đoàn. Họ lạc vào một cái bản hoàn toàn
không tiếp xúc với thế giới văn minh. Người trong bản giao tiếp bằng
một ngôn ngữ hoàn toàn xa lạ với tiếng Việt. Nó giống tiếng chim hót
hay tiếng chó sói hú hơn là tiếng người. Họ cũng biết dùng lửa và chế
ra một số vật dụng thô sơ khác. Đoàn địa chất được họ cho ăn một bữa
thịnh soạn, có rất nhiều món ăn ông không biết tên. Đặc biệt, họ có một
thứ đồ uống kỳ dị đựng trong cái ống tre. Nó không phải là rượu hay
bia. Nó có một cái vị rất kỳ quặc mà ngôn ngữ của chúng ta không có khả
năng diễn đạt. Ông không nhớ được là mình đã uống bao nhiêu, chỉ biết
khi tỉnh dậy thì thấy mình nằm dưới chân núi. Những người bạn đồng hành
của ông đều biến mất. Nhiều năm sau vẫn không có tin tức gì về họ cả.
Ông tôi có chín người con, bốn con trai và năm con gái. Bố tôi là con
cả và là người tỉnh táo nhất nhà. Chú hai và chú ba tôi đều mắc bệnh
thần kinh từ nhỏ, cả hai đều chết đúng ngày tròn hai mươi tuổi. Chú tư
là người thông minh, tài hoa nhưng từ nhỏ đã được nuông chiều nên hư
hỏng. Chú lấy vợ sớm nên con gái chú bằng tuổi tôi, chính là đứa bây
giờ đang ngồi tù. Vợ chú là một người đàn bà nhan sắc và lẳng lơ. Bố
tôi kể rằng, năm đứa em họ tôi lên bảy, chú tư đột nhiên bỏ nhà ra đi,
chẳng để lại một tin tức gì. Bốn năm sau, mẹ nó tái giá. Bố dượng của
con bé là một gã xích lô, nát rượu và cục súc. Lão hay đánh đập con bé
cực kỳ tàn nhẫn mỗi khi nó không mang đủ tiền về cho lão mua rượu. Cũng
cần nói thêm là sau khi mẹ nó tái giá, em họ tôi phải bỏ học đi bán vé
số. Bố tôi lấy vợ năm ba mươi tuổi. Tôi ra đời ba năm sau đó. Các cô
của tôi thì đều lấy chồng xa, chẳng mấy khi tôi gặp họ. Thỉnh thoảng,
mẹ tôi bảo "cái quần mày đang mặc là may từ mảnh vải của cô Năm cho"
hay "cái mũ này là của cô Bảy". Và như vậy trong hình dung của tôi, cô
Năm giống hệt như cái quần kẻ sọc hai màu đen và xám mà tôi mặc suốt
những năm cấp hai, còn cô Bảy là cái mũ màu nâu mà tôi đội cho đến tận
ngày vào đại học. Tôi không bao giờ tưởng tượng được khuôn mặt họ. Ngay
cả khi sau này dù đã gặp họ một vài lần, những khuôn mặt đó cũng chẳng
thể nào in sâu vào trong trí nhớ của tôi. Cô Năm vẫn chỉ là chiếc quần
sọc, cô Bảy vẫn chỉ là chiếc mũ nâu.
Bố tôi là một công chức nhà nước. Ông là người luôn giữ một niềm tin
tuyệt đối vào những giá trị mà mình đã từng tôn thờ. Khi em gái tôi có
bầu với thằng bồ nó trước khi cưới mấy tháng, ông đã đuổi nó ra khỏi
nhà và kiên quyết không dự đám cưới. Sau này, khi thằng cháu tôi lên
hai, nhờ sự tác động của ông thủ trưởng cũ, một người mà bố tôi rất
kính trọng, ông mới cho nó bước chân vào nhà. Ở ngay chính giữa phòng
khách nhà tôi, ông cho treo một bức ảnh rất to trong đó có hình ông
được chụp với một ông thứ trưởng nào đấy mà đến giờ tôi cũng chẳng nhớ
tên nhân dịp ông thứ trưởng kia đến thăm cơ quan. Tấm ảnh đen trắng là
một cái gì đó rất thiêng liêng và đặc biệt đối với tuổi thơ hai anh em
tôi. Ông thứ trưởng, trong bộ đồ kaki giản dị, lúc nào cũng nghiêm khắc
nhìn chúng tôi. Ngay cả buổi sáng trước khi lên đường đi du học, tôi
vẫn thấy ông nghiêm khắc nhìn tôi. Cái nhìn không mấy thiện cảm.
Wed Jun 24, 2015 6:01 pm by thientai220
» SỬA MÁY TÍNH , MÁY IN, ĐỔ MỰC MÁY IN TẠI NHÀ HỒ CHÍ MINH
Wed Mar 07, 2012 2:36 pm by tuquynh
» Khai giảng lớp luyện thi N2 và N3 tại Trung tâm Nhật Ngữ To
Wed Mar 07, 2012 2:32 pm by tuquynh
» vietpon mua sản phẩm chất lượng, giá tốt.
Sat Oct 08, 2011 10:01 am by tuquynh
» Học tiếng Nhật - Top Globis
Sat Oct 08, 2011 9:50 am by tuquynh
» Học tiếng Nhật - Top Globis
Wed Sep 07, 2011 11:17 am by tuquynh
» Quần áo trẻ em hàng VNXK cho bé iu,
Sun Jul 10, 2011 9:57 pm by gemshop
» VietPon.com -Mạng giảm giá caocấpcủa Nhật chính thức ra mắt
Mon May 16, 2011 3:27 pm by tuquynh
» Vui hè cùng thời trang cực xinh cho bé đây ^^
Wed Apr 06, 2011 2:39 pm by demsaoroi88
» Danh Sách Ngày cuối cùng gặp nhau!
Tue Jan 25, 2011 10:20 pm by UntilU